Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Kỳ II:Khổ kiểu... báo!

Vừa đặt đít xuống chiếc ghế tựa ở quán cà phê, lão nhăn mặt thọc túi lấy điếu thuốc. Thắp lửa, hút hơi dài, rồi khe khẽ thở dài… “Không biết hôm nay máy bay có hoãn nữa không?”

Lâu không gặp lão lại thấy nhớ. Nhưng gặp thường xuyên lại ghét. Ghet ư là ghét! Ai đời uống bia, rượu mà “dai” thế. Cứ “ép’ người khác uống bằng “no”. Đến mức không thể nhét được nữa… Có đận, lão bảo: Lâu không chạy thể dục nhớ lắm. Số là gần đây lão có sở thích chạy thể dục: Khi thì buổi tối, lúc lại buổi sáng! Thời gian không cố định bởi còn phụ thuộc vào… bữa nhậu! (Tối mà bận nhậu thì sáng mai lão nhậu). Tui chỉ lờ mờ hiểu cái “lý do lý trấu” dẫn đến lão chạy thể dục thui! Người lão dài. Cái chi cũng dài. Lão chưa vợ. Trông lão còn “tráng kiện” lắm! Vậy thể dục mần chi! Mà mần chi mà cần phải thể dục? Tui chất vấn?
 



Lão chẳng trả lời. Mà chẳng bao giờ lão trả lời đâu! Lão không nói cái điều không cần nói. Nhưng nếu muốn lão nói hạy mời uống bia! Lúc ấy: Câu chuyện liên quan đến sôi nổi, đến “ỒN” …ào là lão nói hết! Thơ bút tre (Cả coppy, cả tự sướng) rất nhiều. Lúc ấy uống bia trèm miệng nghe lão đọc thơ mà ướt cả… đụng quần! Tôi tò mò đoán định, giở bâng quơ! Câu chuyện về thể dục đều bắt nguồn từ “thiến tiều” mà ra!

Có ông bảo làm báo ở Nghệ An sướng không? Ai tui không biết nhưng tui đồ rằng đối với lão thì cũng “tèm tẹm”. Sướng khổ tại nhân mà! Tui thì nghĩ: lão sướng thật! vì được “tiếp khách” suốt ngày! Làm ở “Trung tâm đầu não” của cơ quan thì ít có khách khứa. mà có khách khứa thì cũng có cơ quan lo. Dại chi mà đâm đầu vô “móc tiền túi” bù khú! Còn lão thường trú thì ưa khổ! Lương và nhuận bút của lạo một tháng cơ quan gửi hai lần. Giữa tháng và cuối tháng. Nhưng chẳng bao giờ lão cầm chắc lương trong tay quá mấy phút sau khi chúng lòi ra khỏi máy ATM. Có bữa: lão vừa móc ra mấy triệu đến bảo anh bạn: Tau trả mi tiền mấy triệu nè. Anh bạn bất ngờ trố mắt nhìn, tay giơ lấy tiền. Chưa kịp bỏ túi, lão lại bảo: tau mượn lại nhé, có khách ra chơi ông ui! Nói rồi lão cười khục khục. Thế là anh bạn lại đưa lại tiền cho lão! Bạn chẳng nghĩ suy vì biết ‘bệnh” của lão thế mà!

Nếu phong cho người bận rồi thì ko phải nhưng nếu bảo lão là tay lắm khách thì đích thị lão được “Huy chương vàng” vì sự nghiệp “Có hiếu với khách”. Khách đối với lão là một cái gì đó như máu, như thịt, như xương, như giường, như ghế… Nói chung là đó là từ mà luôn ẩn hiện trên từng thớ thịt của lão. Lương lão chừng nhận một lần hơn hơn 1 triệu. Khách về hai ba bữa thì lão toi. Âm no luôn cả tháng!

Có anh bạn làm báo ở Miền nam về Nghệ An công tác. Lão không phải là bạn thân lắm. Nhưng lại là người “có hiếu với bạn” nên dẫu không có tiền lão cũng vay bằng được. Dạo ấy là mùa đông. Quán ruột của lão là Lưu ly quán. Lão mời bạn sang đó có cả tui! Ngồi chờ bạn vàng đến, lão khề khà: Bạn tao về hai ngày rồi mầy ạ. Mấy ngày ni chết luôn. Chiều ni tao đưa nó ra sân bay rùi. Sặp đến giờ nên tao về. Tưởng đã trút xong. Nhưng về chưa đến nhà, hắn lại điện: Do sương mù, máy bay không thể hạ cánh được. Mi đón tau nhé! Qua điện thoại, mặt lão ỉu xìu như bánh khô gặp nước! “Hay hề. lại được gặp mi nữa. Còn nhiều chuyện tao muốn nói lắm!”, tắt điện thoại, lão rờ túi móc chiếc ví ra. Ví đen. Sờn da. Mỏng lép. Lão loay hoay đếm tiền. Một hai, ba và… kết quả chỉ còn có mấy chục ngàn… Làm răng đón bạn đây… Lão than!...

Kỳ tới:
Chuyện về lão còn dài dài. Dài như tiểu thuyết “Thiến tiều”. Chữ không thể nói hết về lão được. Hẹn dịp khác tui sẽ kể thêm. Số sau giành cho nhân vật khác. Chốt hai kỳ này: Tôi kính lão lưỡng thứ nếu có tội với lão. Âu cũng là đời! Tui than! “Mạt lắm… báo ơi!

Giá như… Bài đăng nhiều như trên Blo. Để lão đở khổ…!  
                                                                                                                          Trọng Đức

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét