Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

Khen một bài cho nó chết!


Hồi ông Đinh La Thăng được luân chuyển vào làm Phó bí thư Tỉnh uỷ Thừa Thiên-Huế, ông đã mang về đây một làn gió mới khiến người dân Cố đô vốn trầm lắng bắt đầu xào xạc. Việc thứ nhất, đất đai ở Huế vốn lạnh ngắt đã nóng lên, các công ty con thuộc Tập đoàn Sông Đà nhảy vào các khu đất vàng, lấy tôn làm hàng rào, xịt sơn, cắm bảng dự án này dự án khác, tứng từng tưng, rôm rã vô cùng tận. Huế đã được “Sông Đà hoá”. Nhất anh Thăng!


 Trước đó, mỗi dịp Tết đến,Tỉnh uỷ chỉ gặp mặt báo chí có chọn lựa, Tết đầu tiên ông Thăng vào, anh em báo chí được mời rộng rãi hơn và quà cáp sâu đậm hơn, ai nấy đều hỉ hả. Nhất anh Thăng!
 Dịp đó, dân nghèo cũng được nhờ, bình thường đâu như người nghèo được vài ký gạo thì nay vài chục (Nhờ Sông Đà tài trợ). Nhất anh Thăng!
 Nhưng anh Thăng không ở lâu, anh Thăng đi sang dầu khí, các dự án của Sông Đà ở các khu đất vàng chậm khởi công nên bị thu hồi. Sông Đà ra đi, Huế còn lại Huế trầm tư. Tết sau đó, tiêu chuẩn người nghèo trở về như cũ, báo chí được mời với thành phần như trước, có chọn lọc.
 Tức là, cái gì anh Thăng mang đến thì anh Thăng mang đi. Hết.
 Từ đó, tui có cảm giác như anh Thăng là một cán bộ phong trào. Đến đâu ồn ào xí, đi thì lắng xuống. Bây giờ, khi đã làm bộ trưởng, tui càng thấy anh Thăng giống cán bộ phong trào hơn. Phong trào cũng cần nhưng đã có cán bộ phong trào, bộ trưởng không phải làm phong trào.
Công bằng mà nói, tui thấy yêu anh Thăng ở chỗ anh muốn làm một cái gì đó thật chứ không chỉ làm phong trào. Về khía cạnh ni thực sự tui thích anh, thấy như thế còn hơn mấy cha cầu an, không làm gì cả để không có khuyết điểm. Ngồi thế để “từ từ mà lượm hoa rơi”.
 Nhưng như entry trước tui đã nói, những việc làm của anh Thăng có vẻ như chưa được tham vấn đúng đắn bởi những người có chuyên môn và có tầm nhìn nên nó mới giống việc của…phong trào. Ồn ào và cạn.
 Sự ồn ào ở đây có công lao đóng góp to lớn của báo chí. Báo chí thích thổi phồng lên cho ảnh oai, nhưng như thế chẳng khác gì việc “khen một bài cho nó chết!”.
 Trở lại chuyện anh Thăng vô Đà Nẵng, móc điện thoại gọi một ông từ trong Nam ra mà báo chí thổi lên “Ông Thăng ra trận và trảm tướng”. Tướng cái chi ông phụ trách cái dự án quèn sân bay Đà Nẵng mà tướng với tá? Vả lại, phải nói cho có đầu có đuôi thế này, trong cuộc gặp mặt với lãnh đạo TP Đà Nẵng, Bí thư Thành uỷ Nguyễn Bá Thanh nói vỗ mặt, rằng, cái dự án sân bay bé tí teo và ì ạch đó mà là dự án của TP thì ổng “xử lý” từ lâu rồi, đằng này nó là dự án thuộc bộ quản lý. Thế nên anh Thăng mới nóng mặt lên làm phát. Nhân đây nói cho bà con rõ: Hôm đó anh Thăng gọi ông Đỗ Tất Bình ra để đôn đốc công việc, còn cho đến nay Đặng Hồng Cương vẫn là Trưởng ban Quản lý dự án sân bay Đà Nẵng, y như cũ. 
Vậy thì anh Thăng đã trảm được ai đâu, là báo chí tự trảm đó chơ. Chuyện anh Thăng đòi thay 5 nhà thầu của PMU2, bà con để đó coi, vũ như cẩn. Tui nói rứa là vì răng, anh quản lý nhà nước là quản lý thằng cha quản lý dự án, sao có thể “cách” được nhà thầu; đó là chưa kể chuyện dự án anh tiền ti đô mà anh giải ngân tiền triệu VNĐ thì bố thằng Tây mới làm được. Cái chi cũng có luật lệ của nó chơ.
 Tui không thích chuyện đi xe buýt màu mè phi thực tế mà anh Thăng đề xướng, nhưng chuyện ảnh cấm đánh golf thì tui thấy vui, qua đó nói được nhiều điều. Thấy rằng, các bộ của Bộ GTVT rất nhiều người chơi golf. Mà đã chơi golf thì nhất định phải rất có tiền. Suy ra cán bộ Bộ rất nhiều người giàu. Còn làm sao giàu thì tui không biết. 
Từ đó cũng suy ra, việc bộ trưởng new cần làm trước hết không phải ở đâu xa mà ngay cạnh ổng thôi, chí ít cũng từ hệ thống tham mưu. Ví dụ, nếu anh Thăng ra lời hiệu triệu, từ nay đến cuối năm, công việc rất nhiều, đề nghị cán bộ hy sinh sở thích chơi golf để dành thời gian cho công việc, nếu phát hiện cán bộ chơi golf nà để công việc đình trệ thì kỷ luật, vậy thì ai bắt bẻ ảnh được. Vụ cấm chơi golf gọi là vụ “tham mưu phát cho nó chết”.
Nhưng anh Thăng rồi sẽ lên cao,cao mãi, để lại Bộ GTVT vẫn là bộ cũ, mọi người lại sẽ chơi golf thoải mái. Anh Thăng lên cao đến vị trí chỉ cần nói mà không làm thì tha hồ nói. Lợi cả đôi đường.
 Lúc đó báo chí có khen nhiều bài vẫn không ai chết.
 Tui cũng định khen một bài cho anh Thăng thăng, nhưng nghĩ anh cũng còn tốt hơn khối người không làm vì sợ khuyết điểm, nên ủng hộ anh. Chỉ mong anh trước khi mần việc chi, nói việc chi thì lắng nghe và ngẫm nghĩ cho chín. Một nhiệm kỳ bộ trưởng, anh chỉ cần làm thành công một việc là vĩ đại rồi. Rứa thôi.
Nguyễn Thế Thịnh
(Nguồn: Blog quechoa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét